Nước Pháp từ lâu đã nổi tiếng về vẻ đẹp thơ mộng, dòng sông Seine lãng mạn. Paris nơi cho tôi bao kí ức đẹp với vẻ đẹp thiên đường , sự hòa nhã, lịch sự của người pháp đều khắc ghi tâm trí tôi.
“ Cuộc sống ngày ấy” tôi không thể nào quên.
Từ những ngày đặt chân lên thành phố paris xinh đẹp, tôi như đứng trước một thiên đường. Tôi đã từng nghe câu nói của Jean Giraudoux “ Ở Paris, trong mắt tôi có năm ngàn hec ta đất của thế giới, nơi những suy tư được nói đến nhiều nhất, được viết ra nhiều nhất” . Và lúc bấy giờ tôi mới thực thự hiểu hết được câu nói của Jean Giraudoux.
Tôi là du học sinh tại pháp, tôi yêu pháp và quyết định chọn pháp là nơi tôi theo đuổi ước mơ. Là một bác sĩ điều dưỡng, tôi được đào tạo trong nền giáo dục văn mình, hiện đại với với các thiết bị thực hành tiên tiến. Pháp để lại cho tôi khá nhiều ấn tượng đẹp, cái hôn giao tiếp đầy lịch lãm hay lòng vị tha , sự hòa nhà nhã của con người nơi đây.
Nếu bạn đang đứng loay hoay chỉ để định hướng đường đi, không ngần ngại người dân nơi đây sẽ đến và đề nghị có cần sự giúp đỡ, hay bạn là người bước qua những cánh cửa bạn sẽ được giữ cửa để bước qua, cứ như thế nối tiếp nhau người trước giữ cửa cho người sau. Một hành động gây ấn tượng manh trong kí ức của tôi.
Nếu văn hóa, ẩm thực hay sự nhã nhặn con người làm nên vẻ đẹp của paris thì dòng sông Seine thơ mộng,uốn cong in bóng những tòa nhà cổ hay tháp Eiffel khổng lồ với kiến trúc độc đáo dễ đi vào lòng người. Những quán sách truyền thống dọc theo bờ sông đã tạo nên sức hút vố cùng cho những ai từng đi qua.
Cuộc sống ở pháp làm thay đổi con người tôi, học được cách sống độc lập, học được cách đối nhân xử thế, học được những văn hóa mà tôi chưa từng được trải nghiệm qua. Sau những giờ học hay những giờ làm thêm tôi đều để dành cho mình một khoảng thời gian thư giãn. Tôi đi bộ qua những con phố, mỗi ngóc nghách con đường. Pháp sao mà thơ mộng thế, mỗi một con phố, mỗi một ngõ đường đều như có hồn. Tối đến một quán café ven phố nhỏ, nhâm nhi một li café thưởng thức những bản tình ca lãng mạn.
Cuộc sống ở Pháp không hề nhạt nhẽo, cô đơn khi tôi có thêm những người bạn tuyệt với. Dù ngôn ngữ khác nhau, văn hóa khác nhau nhưng chúng tôi dường như hòa chúng vào một. Họ không thích ăn một mình, với người Pháp họ sẽ rủ bạn ăn cùng và cũng không muốn để bạn ăn một mình. Tôi nhớ, ngày ấy khi mới bước chân vào giảng đường, tôi còn rất nhiều bỡ ngỡ và cũng không quen một ai. Chính vì vậy, thời điểm đó có là thời khắc kinh khủng đổi với tôi, cô đơn, buồn tủi pha vào đó là hương vị nhớ nhà. Nước mắt tôi không thể nào ngừng ngưng đọng. Buổi sáng ngày hôm đó, sau giờ tan học là giờ ăn trưa tôi chỉ ngồi ăn một mình như bị cô lập khỏi thế giới, màu sắc đầy u ám. Bỗng tôi nghe bên tai mình vang lên một tiếng xin chào của một nhóm sinh viên đại học. Trong nhóm đó có 2 người là Việt Nam và 2 người nước Pháp. Tôi ngại ngùng đáp lại, chúng tôi có thể ngồi ăn cùng bạn, chúng mình làm quen nhé. Lúc đó, tôi muốn hét lên vì hạnh phúc vỡ òa, tôi không cô đơn,tôi cũng sẽ có người để chia sẻ. Từ ngày đó, cuộc sống của tôi trở nên dễ dàng và vui vẻ hơn. Sau những giờ học căng thằng hay những giờ làm thêm vất vả tôi lại được bạn bè đưa đi chơi, tham gia những chuyến Picnic. Vì vậy, sau khi rời khỏi nước Pháp thân yêu tôi nhớ họ rất nhiều. Chúng tôi thường giữ liên lạc và trò chuyện với nhau qua face time, chia sẻ cho nhau những khoảnh khắc đẹp.
Tình yêu nước Pháp lớn dần trong tôi.
Từ lâu tôi đã được biết đến pháp qua những bài thơ lãng mạn, dòng sông Seine thơ mộng với tòa tháp Eiffel khoác lên mình những ánh đèn lộng lấy khi về đêm. Tôi yêu Pháp, muốn trải nghiệm cuộc sống ở pháp với những chiếc bánh ngọt Tarte au pomme, Tarte au flan.
Tình yêu nước pháp lớn dần trong tôi, khi tôi quyết định sang du học Pháp để thực hiện ước mơ của mình. Tôi yêu Pháp, yêu những con người nơi đây, sự nhã nhặn lịch sự, sự tôn trọng , quan tâm đã làm tôi thê yêu con người ở Pháp. Tôi xem pháp như quê hương thứ 2 của mình. Dù tôi chỉ sống và làm việc tại Pháp 10 năm thôi, nhưng10 năm này không phải là khoảng thời gian quá dài những cũng cũng không phải thời gian quá ngắn. Khoảng thời gian này cũng đủ cho tôi hiểu và bồi đắp thêm với tình yêu nước Pháp. Dù đã trở lại Việt Nam sống và làm việc, nhưng tôi hứa với bả thân rằng , sẽ dành cho mình những khoảng thời gian để sang thăm bạn bè và thực hiện luôn cho mình chuyến du lịch . Cứ như thế, theo thời gian, tình yêu với nước Pháp lớn dần trong tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên và không bao giờ ngừng yêu nước Pháp, như câu nói của ai đó: “Nếu bạn có cơ hội sống với một ai đó ở paris, dù bạn có đi đâu trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình, những kỷ niệm đó sẽ luôn theo bạn, pais luôn là bạn đồng hành của bạn”.